Đàn ông nông nổi giếng khơi

12/11/2014 – Tôi thấy mình là một cô vợ thật ngốc nghếch khi thách thức chồng như thế, nhưng anh vẫn không nói gì.

Tôi là người hay ghen, tôi ghen với các cuộc điện thoại số lạ gọi cho chồng, tôi ghen khi chồng đứng cạnh một người phụ nữ không quen biết, tôi ghen với đồng nghiệp của anh, ghen với bạn cấp ba mà anh vẫn kêu tình cũ, ghen với mấy em nhân viên đong đưa đã từng mồi chài trái tim anh… Nhưng tôi luôn giữ sĩ diện cho riêng mình, tôi chẳng bao giờ nói ra, chỉ hậm hực, giận hờn. Tôi biết anh nhận ra điều đó.

Vậy mà anh vẫn thế, vẫn thản nhiên như tôi không tồn tại, vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì, vẫn nhậu nhẹt, vẫn đi chơi, vẫn vui vẻ với bao phụ nữ xung quanh.

Để trả thù điều đó, tôi xách ba lô lên và đi, tôi đi hết chuyến này sang chuyến khác, đi khắp miền Nam rồi ra ngoài Bắc, đi hết trong nước rồi đến nước ngoài. Tôi đi cùng nhóm nọ, tôi phượt cùng nhóm kia… nhưng chồng tôi vẫn vậy, chẳng nói gì, lại vẫn bình thản, vẫn đi làm, đi chơi, vẫn vui vẻ với bao bạn bè và cuộc sống thường nhật.

Khi ở phương trời xa xôi tôi gọi điện về, anh vẫn chỉ nhắc nhở nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ và chúc tôi đi chơi vui vẻ. Chẳng nhẽ anh không ghen?

Bạn tôi nói “ Không ghen là không yêu”. Tôi đã bao lần dằn vặt vì điều đó. Rồi có lần, tôi đã gào lên với anh: “Em muốn một lần anh ghen xem thế nào?”

Tôi thấy mình là một cô vợ thật ngốc nghếch khi thách thức chồng như thế, nhưng anh vẫn không nói gì. Anh chỉ bảo rằng: “Công việc của em như vậy, nếu anh ghen, anh không cho em đi thì em có ở nhà được không? Chắc chắn em vẫn phải đi, lúc đó em sẽ không hoàn thành tốt công việc, lúc đó em đi mà tinh thần vẫn không thoải mái, em đi nhưng lại lo lắng thì em cũng không vui. Em nghĩ anh sẽ vui khi em đi hết nơi này đến nơi kia, khi em đi hết với người này đến người kia, khi em cười chỗ nọ, ngoại giao chỗ kia à? Nhưng anh biết rằng, đấy là công việc của em, anh để cho em thoải mái. Với công việc của anh cũng vậy, em có khó chịu, có giận hờn, anh vẫn phải đi. Anh biết em không vui nhưng có chăng anh sẽ an ủi và phân tích cho em sau đó thôi. Em thấy anh nói có đúng không?”

Vậy đó, tôi vẫn nghĩ rằng mình là người đúng nhưng rồi mới thấy một điều rằng các cụ nói quả không sai: “Đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”.

Có những điều đàn ông nghĩ nhưng không nói, có những điều đàn ông nói nhưng chưa chắc đó là điều họ nghĩ, phụ nữ thường bộc tuệch, bộc toạc, vừa tươi cười đấy rồi lại khóc lóc ngay được đấy. Nhưng với đàn ông, có thể họ suy nghĩ kỹ hơn, họ quảng đại hơn và đặc biệt họ nhìn xa hơn.

Bởi vậy, tôi, một lần tự nhận thấy rằng mình chưa đúng và đàn ông thì không hẳn đã sai.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây