“Một yêu anh đeo khẩu trang/ Hai yêu bao biếc anh mang hằng ngày”
Một yêu anh đeo khẩu trang
Hai yêu bao biếc anh mang hằng ngày
Ba yêu anh biết rửa tay
Sau khi bốc bẩn hay vầy con chim
Bốn yêu súc họng thường xuyên
Năm yêu khăn giấy che duyên hắt xì
Sáu không khạc nhổ vô kỳ
Bảy yêu ăn chín, uống thì nước sôi
Tám yêu hàng quán ít ngồi
Chín yêu hạn chế hôn môi, đụng sờ
Lễ hội, đình đám từ giờ
Không lê la nữa, là chờ… mười yêu.
(ST – Dân ca quan họ Bắc Kinh)
Corona và nụ hôn
(Phạm Hùng Vân, Chủ tịch Hội vi sinh lâm sàng TP.HCM, giảng viên Trường ĐH Y Dược TP.HCM)
Gỡ nhẹ chiếc khẩu trang
Đặt nụ hôn lên má
Thì thầm em hỏi nhỏ
anh có nghe vị lạ
Vị của corona
Mắt em nhìn xa xăm
Một nỗi lo dịch bệnh
Nụ hôn không còn ngọt
Con tim đành lơ đễnh
Nụ hôn nhạt phai thôi
…
Chỉ tại corona
Tình em thiếu mặn nồng
Khẩu trang che lấp hết
Tình yêu đành thấm mệt
Bao giờ hết corona
Em bảo anh tránh xa
Phải hôn nhau qua mask (mặt nạ)
Đành tập như thế thôi
Quên cảm giác bồi hồi
Hôn rồi rửa tay thôi
…
Tình yêu thời dịch bệnh
Con tim thành lơ đễnh
Nụ hôn thành xa xăm
Quên đi thời đằm thắm
Dù thấm đẫm yêu thương…